Posts Tagged ‘cà chua’
Cắt nghĩa
Người Pháp nói một cái gì đó “a un sens”, dịch ra tiếng Việt là “có ý nghĩa”. Người Anh lại nói “make sense”, dịch ra tiếng Việt là “cắt nghĩa” hay là “cắt nghĩa được” tùy theo câu ở thể chủ động hay ở thể bị động.
Trong câu chuyện này, người Anh có vẻ có lý hơn người Pháp. Thế giới xung quanh và cả cuộc đời chúng ta hình như tự nó cóc có ý nghĩa gì cả. Chỉ còn chúng ta vẫn cứ phải cắt nghĩa cho nó. Cắt nghĩa là việc chúng ta phải làm hàng ngày như hít thở để không bị chìm vào cái hố sâu thẳm của sự phi lý, điên loạn. Đôi khi ta không tự cắt nghĩa được thế giới của mình mà lại phải đi nhờ người khác.
Trong cuộc đời, chúng ta làm nhiều việc tưởng chừng phi lý như leo lên núi, nhặt phân voi đem về bón cho cây cà chua. Đối với Alex và Anna, cuộc hành trình này không có gì là phi lý cả. Nhờ có nắng có gió làm bạn, nhờ có phân voi và cà chua làm niềm khích lệ, họ đã có một thời gian tuyệt vời ở bên nhau.
Của rơi của voi
Con đường mòn chỗ này còn khá bằng phẳng. Alex và Anna men theo bờ dào ngăn cánh đồng nơi những con bò đang bình thản gặm những ngọn cỏ còn ngậm sương. Con bò to nhất đang mải mê liếm một cục muối. Ai lại lo bò thiếu i ốt, lạ thật ? Không thể để ba chuyện lẩm cẩm làm vẩn đục một buổi sáng trong trẻo như thế này, Alex tiếp tục dẩu mồm lên huýt sáo. Anna khe khẽ hát theo :
cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, dù cà chua không ngọt tí nào …
Cánh đồng cỏ thoai thoải đã nằm ở phía sau. Con đường mòn đã dốc hơn hẳn, nó bắt đầu chạy ngoằn ngoèo bên cạnh những bộ rễ khô xác của những cây thông già và nhiều lúc tưởng chừng biến mất. Alex không huýt sáo nữa mà bắt đầu thở dốc. Anna khẽ động viên : mình phải đi hết cánh rừng này thì mới gặp được voi. Mà không hiểu tại sao voi ở cái xứ này leo núi giỏi thế.
Sau rừng thông là một thảo nguyên. Mặt trời đã leo được một phần tư hành trình thường ngày của mình. Alex và Anna cởi áo khoác, cẩn thận gấp lại và bỏ vào túi. Trên thảo nguyên mọc một loại cỏ lá dầy, cao xâm xấp thắt lưng. Đây không phải là món ăn ưa thích của bò, nhưng là món khoái khẩu của voi. Vẫn không thấy bóng dáng một con voi nào cho đến tận chân trời.
Alex và Anna rảo bước đi xuyên qua thảo nguyên tưởng như dài vô tận. Ở trên cao, ánh sáng rất gắt và khô còn gió thì thổi ngày một mạnh. Cỏ thưa dần và thay vào đó là đá. Con đường trở nên dốc đứng. Có những chỗ phải vịn tay vào đá mới hích người lên được. Thấp thoáng trên đỉnh dốc là một cây thánh giá đứng trơ trọi. Đọc tiếp »